Khi chúng tôi còn nhỏ, mẹ luôn bắt chúng tôi phải nói lời cảm ơn người tặng wà cho mình. Lúc biết chữ, ngoài lời cảm ơn, chúng tôi còn phải viết một thư cảm ơn ngăn ngắn hoặc tự làm một tấm thiệp cảm ơn nho nhỏ và gửi wa bưu điện cho người tặng wà. Chúng tôi rất chán công việc này, và luôn tìm cách để khỏi phải cảm ơn những món wá mà chúng tôi ko thích.
Một hôm, mẹ dẫn ba anh em chúng tôi đi xuống phố. Bé Drew bập bẹ hỏi mẹ: 'Mẹ ơi, chúng ta đi đâu đây?'. Mẹ đáp:'Đi mua wà Noel con ạ.' Anh Eleanor phản đối 'Nhưng đã wa Giáng sinh rồi mẹ!' Mẹ tôi gật đầu, bảo anh hãy lấy sổ tay ghi lại những gì chúng tôi đã làm, thời gian bắt đầu và khi nào kết thúc. Anh trai tôi ko hiểu lý do nhưng vẫn cứ làm theo lời mẹ. Chúng tôi đi xuống phố mua wá - 9h sáng.
Sau đó, chúng tôi đi vào một cửa hàng và lựa chon món wà cho người thân của mình. Mẹ còn bảo chúng tôi mua giấy gói wà và cả dây ruy băng nữa. Chúng tôi lại khệ nệ mang wà về nhà. Mỗi người tự gói wà, cột dây cẩn thận và đề địa chỉ người nhận. Vì đã wa Giáng sinh nên chúng tôi ko gửi wà cho bạn bè mà gửi trở lại cho người thân của mình. ANh Eleanor muốn tặng wá cho mẹ, tôi có wà cho bé Drew, nó cũng muồn tặng wà cho tôi, và anh Eleanor sẽ được nhận wà từ mẹ.
Khi mọi việc đã xong, mẹ bảo chúng tôi hãy viết một tấm thiệp cảm ơn người gửi wà như chúng tôi vẫn thường làm. Ko ai phản đối gì. Anh Eleanor vẫn luôn phải ghi lại thời gian mọi thứ diễn ra.
Sau đó, mẹ yêu cầu anh Eleanor đọc to lẹn sổ tay của mình. 'Chúng ta phải mất 28 phút để đi xuống phố, 15 phút để chọn mua wá, 38 phút để quay về nhà và 10 phút để gói wà, 3 phút để viết thư cảm ơn, 2 phút để ghi địa chỉ người nhận.' Tôi làm một phép tính cộng 'Như vậy, để có một món wà tặng chúng ta phài mất 93 phút.' Mẹ gật đầu, 'Để viết một lá thư cảm ơn chì mất 3 phút, còn người tặng wà phải mất cả một giờ rưỡi. Như vậy các con có cần viết thư cảm ơn ko?'. Cả 3 anh em chúng tôi gật đầu: 'Dạ, nên ạ!' Mẹ mỉm cười âu yếm kể cho chúng tôi nghe một câu chuyện: Khi mẹ còn nhỏ, hàng năm vào ngày Giáng dinh đều nhận được wà của ông Author, người anh em của ông cố các con. Ông đã lớn tuổi, bị mù mắt, và sống rất xa. Cháu gài ông, bà Beberca, vẫn chăm sóc ông và hàng năm gửi một tấm cheque 5$ cho mẹ, các anh em của mẹ. Lần nào nhận được tiền của ông, mẹ cũng viết thư cảm ơn và cho ông biết mẹ đã sử dụng số tiền vào việc gì. Một lần có dịp đến thăm ông, ông cho mẹ biết những thư cảm ơn của mẹ làm ông rất cảm động và ông có giữ lại một ít. Một trong những thư yêu thích nhất của ông là bức: 'Cháu đang viết cho ông trong tiệm làm tóc. Cảm ơn món tiền của ông, nhờ nó mà cháu có một mái tóc đẹp để đi dự tiệc tối nay. Cháu yêu ông lắm!' Còn đây là ảnh của mẹ trong đêm tiệc ấy. Mẹ cho chúng tôi xem một tấm ảnh đã ngả vàng. Trông mẹ trạ tuổi anh Eleanor bây giờ và rất xinh đẹp vói mái tóc quăn vàng óng. Bên cạnh là một anh thanh niên lớn hơn mẹ một chút đang nắm chặt tay mẹ. Mẹ bảo, đấy là bạn trai của mẹ thời đi học. Em Drew hét toáng lên:' Nhưng đây là bố cơ mà!' Mẹ gật đầu. Chúng tôi nhìn thấy niềm vui trong mắt mẹ và hiểu rằng những hành động nhỏ bé có khi mang lại cho người ta niềm hạnh phúc lớn lao biết nhường nào.